Từ đỉnh cao danh tiếng và tiền bạc, Việt Quang đột ngột tuột dốc bởi những tai ương bí hiểm khiến anh mất hết kiểm soát. Trở về sau 4 năm 'không tự tử là may', chàng ca sĩ 35 tuổi bắt đầu tin vào nghiệp báo, nhận ra con người thật của mình và muốn sống tốt hơn.
Tôi bị người ta hại đến điên dại
- Lâu lắm rồi mọi người không còn gặp Việt Quang trên các sân khấu ca nhạc, anh đã đi đâu suốt thời gian qua?
Lần cuối cùng tôi diễn trên sân khấu là vào năm 2007, sau khi đi Mỹ trở về. Lúc đó, tôi đang háo hức chuẩn bị ra mắt album mới Ánh sáng trong đêm thì một tai họa bất ngờ xảy ra. Rồi nhiều thứ xui xẻo cùng ập đến, có lúc còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Mỗi lần tôi định quay trở lại sân khấu là mỗi lần bị phá. Cách tốt nhất và duy nhất là tôi nên ngưng lại, đến một nơi nào đó mà người ta không còn thấy mình nữa. Điều đó cũng giúp tôi không nhìn thấy sân khấu ca nhạc, để không còn nhớ nớ đến quay quắt nữa.
- Anh có thể chia sẻ rõ hơn về chuyện này?
Tôi hiện đại lắm, mỗi lần ai nói chuyện bùa ngải là không tin. Nhưng tôi đột ngột bị mất sức khỏe, dường như mọi sức lực đều biến mất. Từ một thanh niên khỏe mạnh, tôi bỗng dưng ốm o gầy mòn, từ gần 70kg chỉ còn dưới 50kg. Ai cũng đồn tôi nghiệp ngập, bệnh tật này nọ dù tôi không hút thuốc, không uống rượu.
Đêm nằm nhắm mắt lại tôi toàn thấy ma quỷ. Tôi ngủ không được, ăn không vào, ru rú trong phòng suốt ngày suốt đêm không ra đường. Cứ thấy anh sáng là tôi bỏ chạy như người bị bệnh dại.
Mọi thứ xung quanh tôi cứ dần tuột xuống. Người ta gọi điện mời đi hát nhưng tôi không nghe máy hoặc nhận lại rồi không đi. Tôi cũng không hiểu sao mình cứ làm tới, như để cho người ta ghét vậy đó. Tôi làm ăn buôn bán gì cũng hỏng, có bao nhiêu căn nhà đều bán sạch.
- Khi đó anh không điều khiển được bản thân mình?
Không. Đến hôm sau tỉnh lại, tôi mới tự hỏi sao hôm qua mình lại làm như vậy. Tôi gọi điện xin lỗi bầu show nhưng người ta đã ghét mình rồi. Hết bầu show này đến bầu show khác, không ai muốn mời tôi đi hát nữa. Tôi buồn đến mức muốn tự tử. Tôi còn nhớ khi hát ở Sân khấu 126, có không ít người nói tôi là kẻ nghiện ngập. Nhưng mà chưa hề có ai đi chung, ngồi chung mà thấy tôi hút xách hay chơi thuốc lắc. Có lẽ lúc đó trông tôi ghê quá. Tôi cũng đùa với mọi người rằng, hãy chuẩn bị đi phúng viếng Việt Quang là vừa rồi đó.
- Rồi anh làm gì để thoát khỏi cảnh đó?
Lúc đó tôi nằm chờ chết thôi. Gia đình nghĩ tôi đang giấu điều gì đó như người ta đồn. Tôi bảo mọi người cứ mời bác sĩ về khám đi. Má đưa tôi đi chạy chữa khắp nơi, đi khám, xét nghiệm máu nhưng vẫn không tìm ra bệnh.
Sau này, tôi gặp ca sĩ Phương Thanh, được chị dẫn đi chùa, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi quy y cửa Phật, thấy sức khỏe mình tốt hơn. Bây giờ tôi đi chùa thương xuyên, tụng kinh và ăn chay một tháng hai lần. Má tôi cũng tụng kinh niệm Phật suốt ngày cho tới khi có người giúp tôi giải ra hết. Sau khi giải xong, chiều hôm đó tôi ăn như điên. Trong vòng một tháng, tôi tăng đến mấy kg. Chính tôi cũng thấy làm lạ, không nhận ra mình ăn nhiều như vậy. Má tôi cứ cười hoài.
Tôi quyết định ra nước ngoài ở một thời gian cho mọi chuyện lắng đi. Tôi sợ người ta biết mình trở lại sẽ hại tiếp. Suốt 4 năm, tôi cứ đi đi về về. Khi đi thì mập ra, về là ốm lại liền. Bây giờ tôi đã lấy lại được 80-90% sức khỏe và bắt tay làm lại từ đầu.
- Có bao giờ anh nằm suy nghĩ sâu xa tại sao mình lại gặp những điều xui xẻo, thiếu may mắn như vậy?
Tôi nghĩ là do ganh tức thôi. Có thể người ta không làm gì được mình nên phải nhờ đến những trò đó. Người ta biết rất rõ công việc và cuộc sống của tôi. Họ có thể làm nhiều thứ mà tôi không thể chống cự lại được. Tôi mặc dù không tin nhưng cũng phải tin vì chuyện đó xảy ra với bản thân mình.
Tôi theo đạo Phật nên có tâm niệm ai làm ác sẽ phải chịu quả báo. Thú thật, tôi chẳng còn ôm nỗi thù ghét, oán hận nữa. Bây giờ tôi phải sống sao cho tốt, hàng ngày đi tập thể dục để có sức khỏe bắt đầu công việc. Những gì đã qua tôi coi đó là kinh nghiệm để sau này không dính vào nữa.
Làm ra dễ quá nên mọi thứ ra đi cũng dễ
- Cảm giác của anh khi mọi thứ, công danh, tiền bạc, sức khỏe đều lần lượt ra đi như thế nào?
Tôi nghĩ cũng đáng đời mình. Nếu có nghị lực, không buông xuôi, chẳng ai làm gì được mình đâu. Của thiên trả lại địa. Mình làm ra dễ quá nên mọi thứ ra đi cũng dễ luôn.
Nếu cứ tiếc rẻ thời đó thì mình vẫn còn thèm thuồng những thứ phù du. Đôi khi tôi nghĩ như vậy cũng hay. Lâu rồi tôi mất tích, giờ trở lại thành cái mới. Gần đây tôi có đi hát cho vui nhưng khán giả vui mừng khi thấy tôi trở lại. Điều đó khiến tôi rất cảm động.
- Đứng sau sự thành công của Việt Quang trước kia có bóng dáng của ai?
Hồi trước tôi tự làm ra hết. Mọi người trong gia đình chỉ buôn bán hoặc làm văn phòng thôi. Tôi muốn chứng tỏ mình làm được những gì mình thích và đã làm được.
- Khi anh bỗng dưng biến mất, có không ít lời đồn anh đã theo người tình ra nước ngoài sinh sống?
Ôi trời ơi. Việt Quang không mê tình bằng sự nghiệp đâu. Cuộc đời tôi sinh ra để làm nghề này. Mối tình đó chỉ để tôi dựa vào, để có người an ủi mà thôi.
- Người đó đã ở bên cạnh và chia sẻ cùng anh trong khaỏng thời gian đen tối của cuộc sống và sự nghiệp?
Đúng. Có thể nói người đó đã cứu sống tôi. Tôi muốn dùng từ cứu luôn. Người đó khuyên tôi rất nhiều, giúp tôi hiểu ra nhiều điều trong cuộc sống. Nhưng họ không muốn lên báo và cũng sợ dính vào những chuyện lùm xùm như vậy lắm. Không làm trong ngành giải trí nhưng người đó thấy thế giới showbiz rất phức tạp nên chỉ khuyên bảo tôi thôi. Những lời khuyên rất chính xác nên tôi nghe và làm theo.
Đàn ông hay đàn bà, ai cứu tôi thì tôi mang ơn
- Anh có thể chia sẻ rõ hơn về người đó là đàn ông hay đàn bà?
Bây giờ bạn muốn người đó là đàn ông hay đàn bà (cười). Tôi luôn tôn trọng và sẽ hỏi ý kiến người đó, nếu được sự đồng ý, tôi không ngại ngần chia sẻ đâu. Chuyện đó đối với tôi không là vấn đề gì. Bây giờ thế kỷ 21 rồi nên tôi thấy không có gì phải e dè.
- Tôi có thể hỏi thẳng về giới tính của anh?
Tôi trung hòa ở giữa. Nói vậy để bạn tự hiểu nhé. Trong thế giới này, tôi đụng chạm rất nhiều và thấy với ai, tôi cũng có thể thương được hết.
- Có thể với tiết lộ này, khán giả sẽ cho rằng anh đang cố tình gây sốc để quay trở lại?
Không cần tạo scandal người ta cũng biết đến Việt Quang rồi. Tôi chỉ cần gây sốc bằng việc kiếm bài hay và quay trở lại thật ấn tượng thôi. Chuyện giới tính trong showbiz, không cần nói mọi người cũng biết ai thế nào hết rồi. Nhà báo nhìn thấy thì nhà báo tự viết đi. Không cần phải trả lời nữa nhé (Cười lớn).
- Anh nói sao về tin đồn anh bỏ đi nước ngoài sinh sống với một người đàn ông ngoại quốc?
Trời ơi, nói vậy fan nữ giết tôi quá. Tôi không sợ nhưng cũng phải giữ chứ, tốt khoe xấu che. Tôi không nói dối nhưng không nên nói những gì người ta không thích đâu.
Tôi nghĩ khán giả quan tâm tới việc mình có hát hay không... chứ chuyện giới tính thì họ có lấy mình đâu. Thế nên chuyện đó mình tính sau nhé.
- Anh phát hiện mình là người lưỡng tính khi nào, trước hay sau khi bước chân vào showbiz?
Khi bước chân vào nghề, tôi gặp một bầu show, người đang làm quản lý cho một nam ca sĩ nổi tiếng. Họ khiến tôi rất sợ, thậm chí có lúc còn cảm thấy... gớm với giới này. Nhưng vào nghề một thời gian, va chạm nhiều, tôi thấy họ cũng bình thường. Có rất nhiều người thuộc giới tính thứ ba ái mộ tôi. Người ta yêu mến mình bởi tài năng nhưng không ít người lại muốn có mình ở khía cạnh khác, thể xác chẳng hạn. Là người của công chúng, tôi chấp nhận hết. Khi tôi gặp chuyện lớn, người giúp đỡ tôi không phải là phụ nữ. Nói như vậy chắc bạn hiểu rồi phải không?
- Anh có nghĩ giới tính của mình bị ảnh hưởng bởi những tác động bên ngoài?
Tôi chấp nhận và tôi không sợ. Khi tôi sắp chết, có ai cứu tôi đâu. Lúc đó không kể là đàn ông hay đàn bà, ai cứu thì tôi mang ơn, vậy thôi.
- Đó là cái giá anh phải trả cho những đam mê của mình?
Tại sao gọi là trả giá? Không có sự trả giá nào hết mà là tôi tự nguyện. Người ta giúp mình, mình thích thì đi theo thôi.
- Khi gặp anh, tôi bất ngờ vi anh ngoài đời nhí nhảnh hơn tuổi 35 rất nhiều. Đó là con người thật của anh ngoài sân khấu?
Vậy hả? Sự nhí nhảnh đó là cái thật của tôi đấy. Nếu không hồn nhiên, vui tươi mà suy nghĩ hoài, chắc tôi đã nặng đầu chết lâu rồi.
Ngày xưa khi mới nổi tiếng, tôi luôn nghĩ mình hay, cái gì cũng biết, cũng hơn người. Đến giờ, khi gặp biết bao nhiêu biến cố, tôi mới hiểu hóa ra mình chẳng biết gì hết. Nhưng vậy cũng là lúc mình biết chuyện rồi đấy. Tôi coi những năm vừa qua như kinh nghiệm đau thương của cuộc đời mình. Tuy nó đắt giá nhưng rất tốt. Khi tôi gặp hoạn nạn, bạn bè ngoảnh mắt đi hết, chỉ 10% còn lại mới thực sự là bạn mình thôi.