Hai ông con rể của tôi đúng là rể quý. Chủ nhật nào chúng cũng hẹn nhau đến nhà bố vợ. Đứa mang mồi, đứa mang bia để chúc thọ nhạc gia. Thường mỗi khi đã lâng lâng, tôi quàng vai hai chàng rể quý dặn dò: - Hai đứa là anh em cột chèo, thằng này chèo trước, thằng này chèo sau. Hai con phải cùng chèo về một phía thì ghe mới chạy nhanh được, nghe chưa? Hai rể đồng thanh “dạ” vang, vui vẻ và đồng thuận lắm. Cũng có hôm trái gió trở trời tôi không nhậu được. Những hôm như thế hai chàng rể của tôi đành phải “chơi” tay đôi ngay tại hiên nhà, để giải quyết hết những vật phẩm lỡ mang đến nhà bố vợ. Không cùng vui với rể quý được, tôi đành trò chuyện với con gái trong phòng khách. Con bé Út luôn được tôi quan tâm trước: - Chồng con dạo này lương phạn thế nào, thưởng thiếc ra sao? Út vui vẻ: - Khá lắm bố à, lương đều đều, lậu cũng lai rai, còn thưởng thì dài dài. Vậy là ổn, tôi quay sang chị Hai nó: - Còn con, đã xóa được cái quỹ đen của chồng chưa? Con gái lớn của tôi cười toe toét: - Dạ, dạo này ảnh ngoan lắm bố ạ, tiền công tác phí còn dư cũng đem về cho vợ... Quá tốt, tôi phấn khởi: - Được rồi, nhà chỉ có hai đứa, bố sẽ viết di chúc sớm để lại mọi tài sản cho các con. Hai con là chị em ruột, chắc là ổn thôi, nhưng chồng các con là anh em cột chèo, bố chỉ mong lúc nào tụi nó cũng chèo về một phía... Tôi vừa dứt câu thì ngoài hiên có tiếng ồn ào. Út nhăn mặt: - Mấy ông đàn ông có vài lon bia vô là ồn ào như cái chợ. Chị nó cũng lắc đầu: - Kệ họ, bố nói tiếp đi. Nhưng có vẻ như không kệ được, ngoài hiên xem ra đã bắt đầu một cuộc cãi vã. Tôi trừng mắt nhìn hai cô con gái: - Có phải các con đã nói với chúng nó về chuyện chia gia tài? Hai cô con gái của tôi gật đầu rồi cúi mặt. Tôi gằn giọng: - Các con thật là... Tiếng loảng xoảng của ly chén vỡ khiến ba bố con hốt hoảng chạy ra hiên. Thằng rể đầu đang nắm cổ áo thằng rể sau, trên bàn đồ mồi tung tóe, dưới đất vỏ bia lăn lóc... Tôi hét to: - Thôi đi! Sao hai đứa...? Chồng con gái lớn tôi gào lên: - Bố xem, thằng này là em mà nó đòi giành... trời của con! Chàng rể Út gân cổ lè nhè: - Không phải bố ạ, anh ấy ỷ làm anh, anh ấy giành... trời của con! Vậy là không phải chuyện thừa kế, tôi trợn mắt: - Sao lại giành trời? Rể lớn ngật ngừ phân bua: - Con đang cầu mưa thật lớn thì thằng này lại nhào vô cầu trời đừng mưa, tức không? Con Út bênh chồng: - Trời khô ráo không tốt hơn sao, tự nhiên anh Hai lại cầu mưa làm chi? Chị gái nó lập tức nghênh chiến: - Trời mưa mới có nhiều nước, có nhiều nước mới... hết cúp điện. Bộ tụi mày thích thiên hạ chửi anh Hai tụi mày lắm hả? Út cũng không vừa: - Kệ anh Hai, trời mưa to đường ngập nước thì sao? Anh chị muốn thiên hạ chửi chồng em chứ gì? Một thằng làm ngành điện, một thằng làm ngành thoát nước, thế này thì căng thẳng quá. Tôi hét lên: - Thôi! Nghe bố hỏi này... Tôi quay sang thằng rể lớn: - Điện thiếu thì con có bị trừ tiền thưởng không? Rể lớn lắc đầu. Tôi quay sang rể nhỏ: - Nước ngập có ảnh hưởng gì đến thu nhập của con không? Rể nhỏ cũng lắc đầu. Tôi nhún vai: - Vậy thiên hạ chửi thì mặc kệ họ, cứ coi như trừ hai đứa mày ra, mắc mớ gì phải giành trời giành đất cho mệt! Bố đã nói rồi, là cột chèo thì phải... Hai chàng rể quý của tôi đồng thanh: - Chèo về một phía! PHƯƠNG LINH