“Phục vụ với giá…siêu rẻ”
Trong chuyến công tác lên thị trấn Kép (Lạng Giang, Bắc Giang), tình cờ, tôi có quen D., một tay chơi nổi tiếng trong giới liên hợp “cà phê- nhà nghỉ- tẩm quất, gội đầu-massage-karaoke” trá hình tại đây. D. bật mí tối nay sẽ mời tôi đi “ăn đặc sản phố núi”.
Chập tối, D. sốt sắng rủ tôi đến quán cà phê P.L.R (thuộc khu 3) nằm khuất trong một con ngõ nhỏ, thấy khách quen, bà chủ quán đon đả mời chào, khoá chặt cánh tay D. chị ta không quên cái liếc xéo và “mắng yêu”: “Bắt đền đằng ấy đấy! Dạo này quên chúng em rồi à”.
Tuy là quán cà phê nhưng không gian trong quán mờ ảo, nhập nhoạng. Quán được thiết kế và bố trí sơ sài, phía trước giăng những tấm mành tả tơi tạo ra cái sự lập lờ tranh tối, tranh sáng bên trong như thể là để kích thích, mời gọi các “khách hàng”, phía sau rất dài, rộng và có lối “thoát hiểm” khi cần. Vừa bước chân vào đây tôi đã hiểu “món đặc sản” mà ông bạn tôi mời là gì.
Bà chủ quán nhẹ nhàng đẩy chúng tôi ngồi chỗ khuất nhất trong quán, vẫy tay gọi nhân viên. Ngay lập tức một em nhân viên chừng mười tám, đôi mươi, váy ngắn cũn cỡn, khoe cặp chân dài miên man, áo hai dây trễ nải để lộ bộ “núi đôi” trắng nhễ nhại, khe rãnh sâu hun hút, bưng cà phê ra cô cố ý cúi xuống thật sâu cho khách được ngắm “trọn hàng”, rồi ưỡn ẹo ngồi xuống cạnh D, ánh mắt không thôi lung liếng hỏi: “Bạn anh à?”.
D. mỉm cười đáp lại, luồn tay ôm vuốt nhẹ eo cô gái: “Ừ! lần đầu đến, bọn em phải phục vụ chu đáo đấy, biết không!”, ngồi một lúc mà các nàng nhân viên ở đây ăn mặc hở hang, gợi tình thay nhau ra lượn lờ trước cửa.
D ghé tai tôi hỏi: “Thế nào đã nhắm được em nào chưa, ở đây giá cũng mềm mà hàng thì cũng được”. Bà chủ quán giọng ngọt như mía lùi: “Chú em chắc biết rồi, quán chị là đắt khách nhất ở đây vì toàn hàng “vip”, hàng chất lượng cao, nể khách của người quen chị tính giá mềm cho, hôm nay chị giảm giá đặc biệt “đi dù” từ 1 lít rưỡi (tức 150.000 đồng) xuống còn 1 lít thôi, còn qua đêm thì 3 lít chị giảm cho còn 2 lít thôi, thế là nhất chú em rồi đấy! Đi nhanh đi kẻo tí nữa khách đến đông, không có mà đi đâu”. Tôi cố làm vẻ thủng thẳng nhâm nhi cốc cà phê, rồi vờ làm cao lấy cớ bảo chưa lọt mắt cô nào “để rút nhanh”. Mới nghe vậy, bà chủ quán ngúng nguẩy bỏ đi “chăm sóc” vị “thượng đế” mới.
Cậu bạn tôi lại nằng nặc lôi tôi đến nhà nghỉ S.M, nằm giữa Khu 3 (TT Kép). Trên đường đi, D. vỗ vai tôi nói: Hàng ở đây chất lượng cao, phục vụ tới bến, giá siêu rẻ và tuyệt đối an toàn, an ninh tốt, bởi luôn có 3 bảo kê canh gác ngoài cổng, xung quanh nhà cũng có 2 đến 3 người làm nhiệm vụ cảnh giới chỉ tội giá hơi cao một chút: tàu nhanh 4 lít (tức 400.000 đồng), qua đêm 1 triệu cả tiền bao và tiền phòng”. Tôi định “chuồn” nhưng lại sợ làm phật lòng ông bạn “nhiệt tình quá mức này” nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Đến nơi cậu bạn nhanh nhẩu lấy hai chìa khóa, đẩy tôi vào 1 phòng ở tầng 4, D. nháy mắt tinh quái: “Tôi đã mời thì ông cứ hết mình đi! Quyết vậy đi, “xong việc” hẹn nhau ở quán cà phê S.M nhé”, tôi chưa kịp phản ứng gì cậu ta đã đóng sập cửa lại...
Muốn “hàng” trẻ đẹp thì cứ…a lô là có
Đang dờ dẫn nhìn quanh, tôi giật bắn mình khi thấy một cô gái trẻ đang ngồi ở góc giường, cô cất giọng thanh nhưng đượm buồn: “Anh D. bảo em phải chăm sóc anh tận tình chu đáo…”.
Cô gái này làm tôi chú ý bởi dáng người thanh mảnh, có phần xanh xao, nhưng điều tôi chú ý hơn cả ở cô đó là những vết tím trên khuôn mặt đẹp của cô. Khi tôi hỏi nguyên do của những vết thương này, cô nức nở khóc: “Em mới vào nghề, do mệt quá không chiều được khách nên bị chủ đánh, bỏ đói mấy ngày nay...”.
Cô cho biết tên là H, cô sinh ra ở một vùng quê nghèo khó của Lộc Bình (Lạng Sơn) năm nay chỉ mới 16 tuổi, nhà chỉ có một bố một con, năm cô học lớp 11, thì bố cô gặp bạo bệnh, cô bỏ dở việc học để ở nhà chăm cha, nhà cửa đất đai đội nón ra đi hết mà bệnh tình bố cô không hề thuyên giảm, bí quá cô phải vào bệnh viện bán máu để có tiền mua thuốc cho cha, rồi H được một bà tự nhận là "chị họ" dụ dỗ vào đây hành nghề. H kể lại: “Chị họ ngon ngọt bảo, chỗ chị đang cần tuyển người, công việc vừa nhàn lại nhiều tiền để mua thuốc cho bố, tội gì không làm…”.
Khu nhà lụp xụp ít ai biết được đó là nơi trú ngụ của những cô gái chân dài.
Thời gian đó cô được cho làm buổi tối để có thời gian chăm sóc bố, nhưng rồi bệnh của ông ngày càng xấu đi, mà càng ngày càng nhiều khách làng chơi chỉ thích cô “phục vụ” vì vậy cũng không có thời gian để chăm sóc bố, nhiều lần cô muốn bỏ trốn những không thành, hậu quả là chân tay bị bảo kê đánh đến mức bầm tím khắp người. Người tự xưng là chị họ sừng sổ đến nhà dọa nếu cô không làm nữa sẽ nói hết chuyện cô đi làm gái cho bố cô và cả dân làng biết, lúc đấy bố cô có sốc mà chết cũng chính là do cô hại chết...
Bước chân vào nghề này thì dễ, mà rút chân ra khỏi nó thì khó vô cùng, con đường hoàn lương của cô đã bị bọn “tú ông, tú bà” cai quản chặn lại....không biết đến bao giờ.
Theo lời của H kể, ở Kép có rất nhiều người rơi vào hoàn cảnh “lầm đường lạc lối”, đã vào nghề thì khó lòng rút ra được. Phần lớn “gái bán hoa” tuổi đời còn rất trẻ, (trong đó hơn một nửa là trong độ tuổi 16 – 17 tuổi). Anh bạn D bảo lại với tôi: “Qua thông tin báo chí phản ánh nhiều vụ việc liên quan đến quan hệ với người chưa đến tuổi thành niên phải vào tù, mình cũng thấy sợ sợ, cứ mỗi lần đến đây mình chọn em nào cũng kèm theo câu hỏi “em có chứng minh thư chưa….?”. Theo D, hỏi như vậy cho ăn chắc, nhỡ chuyện xấu xảy ra công an “hỏi thăm” thì chạy tội cũng “xử” nhẹ hơn.
Khi được hỏi về mong ước của mình, H bộc bạch: “Bà chủ cho về chỉ khi em hết giá trị sử dụng thôi, nếu được về em mong ước được về nhà mở một quán trang điểm để làm đẹp cho các cô gái trong vùng. Em muốn những đồng tiền mình kiếm ra phải thật chân chính, trong sạch...”.
Rời khách sạn tôi băn khoăn điều gì đó thì anh lái xe tắc-xi đã mời chào khá cởi mở: “Xem ra bác có nhiều tâm sự, em biết nhiều nơi còn hay hơn đây nhiều, các chân dài ở đấy thì hết chê, đảm bảo bác sẽ quên hết mệt mỏi trên đời”. Vờ quan tâm tôi hỏi: “Thế chỗ nào có các em còn “non tơ” không anh?. Anh tài xế tỏ ra tinh thông địa bàn, bật mí: “Nhà trọ D.K ở cuối khu 3, chỗ này được lắm, có đi không em chở đi. Ở đấy hàng đặc biệt lắm, hàng vừa “sạch” lại có cả “ hàng trinh nguyên” nữa. Tuy nhiên, giá cả khá đắt, tiền triệu đấy nhưng cũng đáng đồng tiền lắm”.
Vốn tính tò mò, tôi ngỏ ý muốn ”xem hàng” trước, anh tài xế tỏ ra dè chừng, thấy tôi cởi mở anh bật mí: “Có cả những em đang còn khoác đồng phục học sinh THPT đấy!”. Tôi ra vẻ thích thú, anh tài xế kể tiếp, “hàng” chủ yếu là "xách tay", món này chỉ giới thiệu cho khách quen, bác là trường hợp ngoại lệ em mới giới thiệu, nếu thích em sẽ gọi hẹn địa điểm cho bác…”.
Thấy tôi im lặng, anh tài tỏ vẻ sốt ruột: “Nếu bác băn khoăn thì em chở bác miễn phí đến chỗ khác. “Hàng” cũng không thua kém đâu!”. Lấy cớ đã mệt tôi từ chối, anh tài không quên rúi vào tay tôi tấm danh thiếp, nháy mắt bảo tôi: “Cần thì bác cứ a-lô cho em nhé, bất kể lúc nào....”.
Rời thị trấn Kép - cái nơi được gọi là “Khu phố đèn đỏ”, tôi còn băn khoăn: Tại sao hoạt động mại dâm tại Kép ngày một diễn ra công khai, phức tạp như vậy mà không được ngăn chặn?