VKSND TP Hà Nội ngày 1-12-2011 xác định: Ngày 16-4-2011, để có tiền sang sinh sống với mẹ đẻ ở Trung Quốc, Vẫn Anh Hoài, SN 1994, đã lừa mượn xe máy của chị Nguyễn Thị H., SN 1991, ở phường Trung Sơn Trầm, thị xã Sơn Tây, Hà Nội. Nhưng chị H. không đồng ý để Hoài đi một mình mà đòi đi cùng.
Khoảng 8g cùng ngày, sau hồi "tâm sự" trên đồi, Vẫn Anh Hoài đã nhấc bổng chị H. ném xuống một cái giếng cạn để cướp điện thoại cùng chiếc xe máy của nạn nhân. Thấy chị H. bất tỉnh, nghĩ chị đã chết nên Hoài lấy chiếc mũ bảo hiểm cùng đôi guốc của chị ném xuống giếng. Sau đó, Hoài về bán tài sản của nạn nhân được hơn 2 triệu đồng.
Giếng hoang nơi đối tượng phi tang nạn nhân bất thành.
Nhận được đơn trình báo của người nhà bị hại, CA thị xã Sơn Tây đã tiến hành điều tra và bắt khẩn cấp Vẫn Anh Hoài, đồng thời cứu chị Hương thoát khỏi chiếc giếng cạn trong tình trạng bị thương nặng.
VKSND TP Hà Nội xác định việc chị H. không tử vong là ngoài ý muốn chủ quan của Vẫn Anh Hoài.
Ngày 1-12-2011, Tòa án nhân dân TP Hà Nội đã tuyên phạt Vẫn Anh Hoài 16 năm tù về tội "Giết người", 2 năm tù về tội "Cướp tài sản", tổng hợp bị cáo phải lĩnh mức án 18 năm tù.
Lời khai man rợ… Tôi dìu Hương ra bờ hồ gần đó ngồi tâm sự. Chỗ này rất vắng vẻ, chỉ có hai chúng tôi. Như mọi lần, hai đứa nói hết chuyện này đến chuyện khác. Được gần một giờ, tôi bảo Hương ngồi lại một mình rồi lấy xe máy lượn vài vòng quanh trạm biến thế. Tôi dừng xe, đi bộ ra phía sau trạm biến thế. Tôi ngồi xuống, gom lá đốt lửa.
Lá khô gặp lửa bùng lên. Tôi ngồi một mình, nhìn ngọn lửa cháy mỗi lúc một to. Mục đích của tôi lúc đó là suy nghĩ xem dùng cách nào để lấy được xe máy của Hương mang đi cắm lấy tiền sang Trung Quốc với mẹ. Tôi nghĩ rất nhiều cách. 15 phút trôi qua. Tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hợp lý để lấy xe máy nhanh gọn nhất vì dù là cách nào đi nữa thì cũng không thể để Hương ở lại chỗ này một mình được. Tất cả đều khiến tôi thấy bất an.
Tôi không nghĩ nữa mà đi bộ ra chỗ Hương ngồi, rủ Hương vào trạm biến thế tâm sự, nhưng Hương không đồng ý. Thế là tôi bế Hương vào. Hai đứa tiếp tục tâm sự. Trong lúc ôm hôn Hương, một kế hoạch về chiếm đoạt chiếc xe máy mới lóe lên trong đầu tôi. Kế hoạch đó chưa định hình rõ ràng, cụ thể, nhưng một ý nghĩ cứ thôi thúc trong đầu tôi, rằng kéo Hương vào sâu trong rừng. Mọi chuyện sau đó tính tiếp.
Tôi bảo Hương vào rừng, Hương thủng thẳng: Không vào! Tôi cười: Cứ vào chơi đi, anh không làm gì em đâu! Hương nói vẻ không dứt khoát: Em không vào! Tôi nhìn vào mắt Hương: Em không vào thì anh bế em vào vậy! Lúc này Hương mới nhìn tôi cười: Anh bế em thì em sẽ vào với anh!
Thế là tôi bế Hương đi vào sâu trong rừng. Một lúc sau đặt Hương xuống. Chúng tôi dắt tay nhau, vừa đi vừa trò truyện. Đi được một đoạn, hai đứa dừng lại. Chúng tôi lại ôm choàng lấy nhau. Mục đích của tôi lúc đó là kéo dài thời gian hai đứa ở trong rừng để tôi nghĩ ra cách lấy xe hiệu quả nhất. Tôi ôm Hương, nghe rõ tiếng thở gấp gáp của Hương. Cơn ham hố trong tôi bỗng bùng lên. Tôi muốn được thỏa mãn, và cũng đúng vào lúc đó, kế hoạch giết Hương rồi chiếm đoạt chiếc xe máy hình thành rõ nét trong tôi…
(Trích biên bản ghi lời khai của Vẫn Anh Hoài tại Công an Thị xã Sơn Tây vào hồi 17h ngày 17-4-2011).